Chuyến đi tặng quà cho trẻ em 6 xã vùng đệm Vườn Quốc Gia Tràm Chim của đoàn Từ thiện Minh Tâm (TTMT) – khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại cảm xúc trong lòng nhiều người. Rừng Quốc Gia Tràm Chim – Tam Nông – Đồng Tháp thường được ví von là “hòn ngọc của đồng bằng sông Cửu Long” nhưng về Tràm Chim mùa nước nổi, chúng ta bắt gặp nhiều hình ảnh hiện lên rất thực và xót xa.
Về Tràm Chim mùa nước ngập trắng đồng, rừng tràm xào xạc như âm thầm kể cho bạn – cho tôi về những cuộc đời, những khó khăn của người dân nơi đây.
18h – 12/9/09 - Mảnh đất này đón đoàn TTMT bằng một cơn mưa chiều khá nặng hạt. Mưa đến bất ngờ và cũng ra đi bất ngờ. Dường như trời đã không phụ lòng người.
Giữa cái bao la của đất trời Đồng Tháp Mười, của bức tranh vắng lặng, con người hiện lên như một cái phẩy bút nhẹ nhàng tựa lông hồng của người họa sĩ. Những ngôi nhà nhỏ liêu xiêu, những cây cầu vắt ngang,…mang đặc trưng của miền sông nước đem đến cho lòng người một thoáng yên bình. Đang vui sông nước lại buồn tênh vì gió, vì mây trời dường như đang kể về những nhọc nhằn sớm khuya của cư dân vùng “đất lành chim đậu”.
Khi nghe tin đoàn TTMT về Tràm Chim tặng quà đầu năm học cho các em thiếu nhi, niềm vui không chỉ lấp lánh trên gương mặt của các em mà còn hiện trên gương mặt ba mẹ của các em.
Thiên nhiên Tràm Chim phong phú là thế nhưng cái nghèo, cái khó vẫn đeo bám không ít gia đình. Sống trên mảnh đất mà “sáu tháng đồng khô cỏ cháy, sáu tháng nước ngập trắng đồng” và quy định cấm đánh bắt trong vườn Quốc Gia để bảo vệ môi trường sinh thái thì những nhu cầu về mặt vật chất đã khó khăn trăm bề thì họ nào nghĩ đến những đòi hỏi thiết yếu về mặt tinh thần. Ai nấy đều thấy xúc động khi bắt gặp hình ảnh những cô bé, cậu bé tập trung về nhà văn hóa huyện từ rất sớm.
Thương lắm những đôi mắt tròn xoe ngơ ngác trước màn biểu diễn múa rối ngộ nghĩnh.
Chẳng thể nào quên được hình ảnh cậu bé khiếm thính với đôi mắt buồn đến nao lòng. Ba của em sau một ngày đi làm thuê vất vả đã lặn lội một quãng đường xa chở em đến nhà văn hóa huyện để em được xem màn biểu diễn múa rối.
Thương em phải gồng mình chống chọi với bệnh tật khi mà gia đình em không đủ điều kiện cho em được khám, chữa bệnh. Thầm mong những nhân vật trong màn múa rối dễ thương sẽ theo em vào giấc ngủ khi đêm về. Em không thể nghe thấy những âm thanh quanh mình, không thể hò reo cùng bạn bè nhưng đôi mắt em lại nói lên được bao điều.
Còn biết bao điều mà ta có thể cảm nhận được từ chuyến đi về Vườn Quốc Gia Tràm Chim. Khi đi tắc ráng vào trong khu vực rừng Quốc Gia là giây phút ta được thả hồn cùng sông nước. Chợt bắt gặp hình ảnh một người phụ nữ đang chèo xuồng trôi xuôi trên dòng nước mênh mông.
Chiếc xuồng còn chở sự cơ cực của một đời người phụ nữ, người mẹ vùng Đồng Tháp Mười.
Mỗi mái chèo xuôi ngược dòng nước là cả nỗi nhọc nhằn, chứa đựng cả tình yêu thương âm thầm, bền bỉ của họ dành cho cả gia đình.
Tạm biệt Tràm Chim, Đoàn TTMT trở về Sài Gòn trong cơn mưa chiều tầm tã. Mưa như trút hết mọi bộn bề của đô thị sầm uất…
Thành phố đã lên đèn từ lúc nào.
Một cái Tết Trung Thu nữa lại cận kề…
Những ngày này đi trên phố, ta sẽ bắt gặp hình ảnh trẻ con thành phố được ba mẹ dắt tay vào những tiệm bánh trung thu sang trọng, trên tay các em là những đồ chơi trung thu rực rỡ sắc màu. Lòng xót xa và thầm hỏi không biết mùa trung thu năm nay, các em nhỏ vùng Tràm Chim sẽ đón trung thu như thế nào?
“Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn” (CLV)
Nơi nào có bước chân TTMT đi qua cũng nặng hồn nơi ấy. Một thoáng Tràm Chim – một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại gieo vào lòng người nhiều cảm xúc khó phai.