TTMT với các hoạt động thiện nguyện chính gồm: Khám chữa bệnh; Mổ đục thủy tinh thể; Chăm sóc thiếu nhi mồ côi, khuyết tật; Khuyến học; Xây dựng cầu đường nông thôn,... TTMT rất vui chào đón bạn tham gia các hoạt động của đoàn.

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Một vài khoảnh khắc trên đất Cambodia

Chuyến đi từ thiện tại Cambodia là chuyến đi thứ 4 mà tôi được tham gia cùng đoàn TTMT.

Sau lần đọc entry “Những giọt nước bé nhỏ” của chị Thúy Hà, tôi thầm nghĩ chắc mình sẽ không viết một entry nào nữa vì tôi cũng có tâm trạng như chị: “mỗi chuyến đi, đến một vùng sâu, vùng xa khác nhau, nhưng những cảnh đời khốn khó sao có cùng chung hoàn cảnh giống nhau đến thế. Tôi nghĩ nếu mình viết mà cứ lặp đi lặp lại hoài sự nghèo khổ của người dân mình, ca ngợi sự nhiệt tình của thành viên đoàn, nói mãi về sự tận tâm của đội ngũ Y, Bác sỹ…mà không có cách gì giải quyết tận gốc vấn đề thì cũng chẳng ích gì” (trích entry “Những giọt nước bé nhỏ”).

Tuy nhiên, chuyến đi Cambodia - dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận chút sắc màu, hương vị và con người của đất nước Chùa Tháp để khi trở về Việt Nam tôi lại phả lòng mình vào entry này…

Kompong Cham - Cambodia - Ta thấy cuộc đời bớt những xô bồ…

Kompong Cham - Cambodia - nơi ta đã lưu giữ những mảnh ghép bình dị của cuộc sống…

Vẫn là những ngôi nhà tạm bợ…

Vẫn là những cuộc đời lam lũ…

Kompong Cham – một vùng đất mộc mạc…

Tôi đã nhìn thấy em trong chiếc áo cũ kỹ và có lẽ ta không còn đoán được màu sắc trước đây của chiếc áo em mặc là màu gì…


Tôi đã nhìn thấy những cụ già, các em nhỏ…- những mảnh đời của cuộc sống thực giữa lòng Cambodia


Có phải cuộc sống mà tôi hòa mình vào trong những giờ khắc ngắn ngủi ở Kompong Cham từ lâu đã như thế và sẽ tiếp tục như thế đến khi nào?

Không điện

Không nguồn nước sạch…

Tìm đỏ cả mắt ta mới thấy một trung tâm y tế công cộng...

Chuyến đi lần này, sự bất đồng về ngôn ngữ là điều mà ai cũng phải nghĩ đến. Ngoài sự trợ giúp về việc phiên dịch từ phía nước bạn, các thành viên của đoàn TTMT đã “tự thân vận động” giao tiếp với người dân Cambodia bằng tay, bằng ánh mắt,…để chuyến khám, chữa bệnh đạt được kết quả tốt đẹp

Nhiều thành viên còn nhanh chóng học cách phát âm vài từ cần thiết như: chư clai na ( đau ở đâu) chăm tít ( ngồi chờ), O kul ( cám ơn)...

Đôi khi, cảm xúc không cần phải thể hiện qua lời nói…

Đôi khi, bao nhiêu lời yêu thương cũng chẳng thể giá trị bằng một hành động cụ thể, bằng một ánh mắt ấm áp…

Đôi khi, ta hiểu rằng vẫn có những lời nói trong lặng yên…


Tôi đã nhìn thấy những người mẹ, người chị đến khám tại phòng khám siêu âm. Có lẽ đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc với những thiết bị khám chữa bệnh hiện đại như thế nên họ rất e dè, ngại ngùng…

Tôi đã nhìn thấy em – một cô bé đưa bà ngoại của mình đến khám bệnh rồi lại vui vẻ lội bộ một quãng đường xa mua đá giúp cho bộ phận hậu cần…

Tôi đã nhìn thấy chị - một người mẹ trẻ 24 tuổi…Chị ôm đứa con gái bé bỏng chưa tròn một tháng tuổi của mình đến khám bệnh. Nhìn phía sau lưng của em bé, ai nấy cũng đều chạnh lòng..


Cuộc trò chuyện ngắn ngủi cùng chị nhờ sự phiên dịch của một bạn sinh viên Cambodia , tôi chỉ kịp biết đôi điều...

Và còn nhiều, còn rất nhiều những khoảnh khắc ngắn ngủi khác...

Ai đã một lần dạo bước trên đại lộ Monivong…

Ai đã một lần nhìn thấy Cambodia về đêm tại những khu trung tâm chắc hẳn sẽ có phút giây choáng ngợp trước vẻ hào nhoáng…

Cambodia về đêm vẽ lên trong bạn, trong tôi một đô thị ồn ào náo nhiệt…

Nơi đây là những casino lấp lánh ánh đèn màu.


Nơi đây là những nhà hàng, khách sạn sang trọng…

Nơi đây bạn sẽ thấy những em nhỏ được đến trường, được đến những khu vui chơi trong chiếc Lexus sáng choang…

Kompong Cham tách biệt khỏi đô thị ồn ào ấy…

Kompong Cham vẽ lên trong bạn, trong tôi những con đường đất đỏ, bụi tung mịt mù…

Nơi này bạn sẽ thấy những em bé mặt mũi lấm lem bụi đất…Mong sao cuộc mưu sinh đừng làm mất đi trong đôi mắt em những tia sáng long lanh của tuổi thơ

Nơi này bạn sẽ gặp những người dân quê lam lũ... cả cuộc đời không hề biết đến việc chăm sóc sức khỏe tại những trung tâm y tế...


Hạnh phúc là một cuộc hành trình chứ không phải là đích đến…

Ban đầu, bạn, tôi,… tham gia những chuyến đi từ thiện có thể vì sự ham vui chăng?

Nhưng rồi hạnh phúc mà ta nhận được trên mỗi cuộc hành trình sẽ giúp chúng ta khe khẽ thấy tim mình đập một nhịp bình yên...

Trong chuyến khám bệnh tại Cambodia, vì không hợp khẩu vị nên có bác sĩ chỉ ăn sáng với một chén bún và nước tương nhưng họ vẫn vui vẻ làm việc đến tận 12h trưa...

Bữa ăn trưa cũng qua loa...nhưng nụ cười vẫn theo các thành viên suốt buổi chiều hôm ấy...

Ngày mai, có thể bạn sẽ đi đến một vùng đất xa xôi nào đó để sinh sống...

Ngày mai, tôi có thể trở về mảnh đất miền Trung của mình...

Nào ai biết ngày mai rồi sẽ ra sao…

Vậy thì bạn và tôi hãy “cháy” hết mình cho những chuyến đi như thế ngay khi chúng ta còn có thể...

Hãy cứ sống hết lòng với cảm xúc chân thành qua những khoảnh khắc ngắn ngủi trong mỗi hành trình

Yêu thương ta trao nhau qua những chuyến đi từ thiện như cơn mưa làm vơi đi một phần sự khô cằn của vùng đất mà ta đặt chân đến...

Gieo yêu thương bằng tấm chân tình thì chẳng khi nào bạn và tôi lại nhận về nỗi đau…